Hôm nay mh xé lịch blog, đọc được mấy câu ca dao thế này:
" Trăng lên đỉnh núi trăng nghiêng
Nhớ em, anh những sầu riêng một mình"
Và:
"Vàng thì thử lửa, thử than
Chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời"
Cả câu:
"Nước trong còn ở nguồn sanh
Trà thơm có đợi chén sành hay không"
Dẫu rằng mình chỉ thấu được một phần những câu trên thôi. Nhưng ca dao vẫn là ca dao. Lời người xưa cấm có sai.
Nhiều khi đọc thơ, ca dao thấy hay thì ghi lại chứ lúc đấy chưa cảm nhận đúng về nó. Có thể lúc này mình cũng vậy. Dẫu gì ghi chép lại cũng là 1 thói quen, nhiều khi quá là nhiêu khê đi. Nhưng thế cũng sao đâu. Lúc nào đó đọc lại, biết đâu là nảy ra cái ý gì đó.
Những tờ lịch theo từng ngày mà rơi rụng. Người ta cứ bảo ngồi tù là bóc lịch. Mình ở nhà mà. Thoải mái lắm, bóc lịch chỉ để biết ngày tháng và ... đọc ca dao thôi.
Theo dòng thời gian, tôi quen em cũng đã khá lâu rùi. Từ lúc quen cũng phải hơn 2 tháng rùi nhỉ. Lúc đầu chỉ là add friend bình thường trên face thui. Vậy mà cứ chát chít, cứ nhắn tin hoài. Để rồi mình cảm thấy nếu không nhắn hỏi thăm mỗi ngày thì nhung nhớ vô cùng.
Rồi lời yêu cũng đã đến, những tin nhắn tràn ngập yêu thương, chỉ tiếc là khoảng cách quá xa. Cho nên những nụ hôn, tay nắm đều qua face hay điện thoại, hoặc những cuộc trò chuyện mà thôi. Ng.y ơi, bao giờ mình được gặp nhau nek.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét