Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Bài thơ Pha Đin của Nhà thơ Quang Dũng



Như từng đợt sóng bủa lên trời
Hùng vĩ Pha Đin gì sánh được!
Lắc đầu tài xế thấm mồ hôi
Bên dốc chon von ngàn thước vực

Lên thì Cổng trời, xuống vực thẳm
Uốn quanh đá trắng nhuộm vòng thang
Ngựa thồ đỉnh dốc nhỏ như kiến
Đi trong đường mây rắc bụi vàng

Đẹp như sơn thủy tranh đời Tống
Ầm tiếng xe lu vách đá vọng
Mờ ảo công trường vọng dưới lau
Đôi hạt cầu đường lán lưu động
Còn bay than bếp dưới hoa đào

Hùng vĩ Pha Đin gì sánh được
Đường của dân công đi dưới đuốc
Giọng hò Nghệ Tĩnh nức lòng quân
Gạo, muối đêm ngày vây hãm giặc

Đâu đây đứt pháo xích kêu giòn 
Liệt sĩ tên còn xanh núi non
Cơn gió bóng mây qua đỉnh Việt
Mà như lau sậy có linh hồn

Dừng xe trong mây nhìn phương Nam
Hà Nội mốc đường cây bốn trăm
Hợp tác Bình Thuận rải chân dốc
Gạo quê Tiền Hải đã thơm lừng

Hùng vĩ Pha Đin gì sánh được
Giang sơn gấm vóc một miền Tây 
Mới thấy yêu sao là Đất Nước
Pha Đin ngàn chóp nổi hồ mây. 

1963-1964
Quang Dũng, trích tập Mắt Người Sơn Tây, Nhã Nam và Nxb Hội Nhà Văn, 2012. 

Lần đầu đọc bài thơ này là khi tôi mua cuốn Thơ văn tinh tuyển: Mắt người Sơn Tây do Nhã Nam phát hành, trong đó là những bài thơ và các bức vẽ của nhà thơ Quang Dũng - cái tên mà tôi luôn biết tới với bài thơ Tây Tiến. 
Với những câu như "Hùng vĩ Pha Đin gì sánh được"; "Lắc đầu tài xế thấm mồ hôi"... Đều miêu tả con đèo Pha Đin đầy gian nan trắc trở. Có đi trên con đèo này thì mới biết được độ nguy hiểm của nó. Cho dù thời nay, những đoạn cua đã bớt đi phần nào hiểm nguy bởi những dự án làm đường. Nhưng vẫn còn đấy những gì "hùng vĩ" mà thiên nhiên tạo dựng nên. 
Nhà thơ Quang Dũng cũng không quá khi miêu tả vẻ đẹp của con đèo này như "sơn thủy tranh đời Tống". Đó là con đường lên Tây Bắc xa xôi, lên với Điện Biên Phủ rung chấn địa cầu nam 1954. Và ở đó, qua con đèo hùng vĩ ấy, là cuộc sống của những người dân miền núi, những thành phố đang từng ngày phát triển... 
Và trên hết, tôi yêu nơi này - bởi đơn giản: nhà tôi ở đó... 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét