Lâu lắm mới có được một ngày rảnh rỗi, công việc bị gián đoạn bởi cơn mưa từ sáng. Cho nên ngồi viết vài dòng tâm sự.
Thời gian thoáng cái đã đẩy đưa mình đến tuổi 24 rồi, cũng được 1/3 cuộc đời rồi đấy. Nhìn lại xem mình có được gì trong tay nhỉ? Chẳng có gì nên hồn cả. Một tấm bằng đại học loại khá chăng - đó chẳng phải kỳ tích gì, nếu không nói quá bình thường trong một xã hội trọng tiền bạc và danh hão (được hiểu là bao gồm cả bằng cấp) như hiện nay. 5 năm sống và học ở Hà Nội, xa nhà, cũng chẳng để lại cho mình nhiều kinh nghiệm, dĩ nhiên là mình cũng trưởng thành hơn, nhưng đó là với mình khi xưa thôi.
Bây giờ, ra trường, vẫn chưa xin được việc. Ở nhà và giúp đỡ bố mẹ thu hoạch cà phê. Để biết giá trị của lao động quý giá như thế nào. Để biết sống trong cuộc sống nó mới khó ra làm sao. Và một điều tưởng như khó mà rất dễ là thích nghi với cuộc sống này, với xã hội này, và hơn tất cả là chấp nhận được những bất công trong xã hội đối với cuộc sống của mình. Và biến cái phải chấp nhận đó thành cái cần chấp nhận, và thành cái tất nhiên phải có, để rồi tìm niềm vui từ nó.
Còn công việc sau này, mình cũng chưa biết được. Với cái ngành của mình thì xin vào nhà nước là hơn cả. Ổn định, chậm mà chắc. Nhưng còn tiền xin việc, có thể gọi là lệ phí để có việc làm. Nói cách khác là tiền mua quan của những người bán chức. Đó là gì, chính là tham nhũng chứ đâu. Về huyện mình, dù cho mới thành lập nhưng bây giờ những người làm chức này chức nọ trong huyện đều muốn đưa "họ hàng hang hốc" của họ về làm việc trong huyện. Khác gì thời phong kiến đâu, một người làm quan cả họ được nhờ. Còn những người khác, thì bỏ tiền mua chức chứ sao nữa. Chẳng bao giờ có chuyện thi tuyển công chức minh bạch cả. Đâu cũng vậy thôi, trên cái đất nước này.
Đợi đến lúc mình không đợi được nữa, có thể là sau tết thì mình cũng phải tự kiếm sống bằng sức mình. Ném mẹ nó cái bằng đại học đi. Đếch cần nó. Nghe tên trường thì sang đấy, nhưng "tiên trách kỷ, hậu trách nhân", mình nên trách mình không chịu học hành cho tử tế, không chịu phấn đấu trong công việc.
Vậy nên mỗi người có một số phận, và việc của chúng ta là vượt lên số phận của mình. Mỗi người một cuộc sống, một tương lai, sẽ không ai như ai cả. Miễn sao là mình sống tốt, không hổ thẹn với bản thân. Có niềm đam mê và thực hiện nó. Sống một cuộc đời như thế chắc hẳn là không quá tệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét