Anh sẽ không nói gì cả. Vì anh không muốn em buồn. Tình cảm mình dành cho nhau đâu phải tự nhiên mà có. Không phải gió trời hay sóng nước khiên mình xa nhau. Duyên trời, số phận... cũng phải. Nhưng mình vẫn có thể bên nhau vào một ngày. Xuân tới rồi em, trời vẫn lạnh. Gió mưa bộn bề, cầu vồng chẳng hiện để anh đến bên em. Em ạ, mình trao tình qua từng tin nhắn, qua từng lần gọi phone. Biển Nha Trang như hiện về trong anh từng con sóng. Con đèo Tăng Quái vẫn đợi chờ em qua...
Như mọi lần người đã biết
Tiếng yêu thương chẳng đợi chờ
Bao hờn ghen chỉ là gió
Vẫn hoài gặp trong mơ.
Yêu em nhiều như thế
Không biết có phải chăng
Hay như người xa lạ
Sao được vì đã quen
Đã yêu trong lời nói
Đã trọn những nồng nàn.
Dòng thư này em viết
Tôi đọc đã bao lần
Nhưng cũng như quen biết
Phó mặc số phận sao???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét