Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Một bài thơ




thế là qua ngày trời lạnh 
sương mù cũng chẳng đợi đến trưa 
gió vi vu dừng nơi đáy chén 
rượu cạn rồi, thêm vài lần rót 


đàn chào mào vẫn chuyền cành đều đặn 
mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều buông lưới... 

thế là qua bao chiều hiu quạnh 
chẳng có nắng, chỉ lá úa vàng 

ta ngồi nhớ những chiều lơ đãng 
với những ai, chỉ chén trà cô độc 

ta ngồi nhớ sân trường xưa thân thuộc 
một thời lêu lổng, một thời bê tha 
cổng trường đại học thời mở cửa 
đưa ta về với cái cày, cái cuốc 
nối nghiệp cha ông, cái nghiệp bần cùng 
bần cùng nhưng không hề nhục nhã 
đã nuôi sống cả đất nước quê hương, 
đã nuôi sống hơn 80 triệu con người 
đã làm nên những nhân tài đất nước, 
người nông dân có bao giờ đưa ra khẩu hiệu 
chỉ để treo chênh vênh bên những cột đường ...

ta ngồi nhớ bờ hồ xưa thân thuộc 
những lá cờ vì quê hương, tổ quốc 
tiếng hô vang dậy sóng những con đường 

người nông dân chỉ quanh quẩn ruộng đồng 
cái cày, cái cuốc, lũy tre làng 
cơm áo gạo tiền đâu có dễ 
đâu thể biết gió bão ngoài biển Đông 

mà có nghe, qua đôi vài tờ báo 
vài bản tin nhỏ bé qua ti-vi 
và những chiếc radio bé nhỏ 
đâu thể biết về những bài viết tỉ mỉ 
đâu thể biết bao người biểu tình mà bị bắt 

những con tim chua xót vô cùng 
xã hội bon chen, lòng người đưa đẩy... 

gió vẫn thổi cho qua ngày trời lạnh... 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét