Cũng không biết phải làm gì và làm như thế nào cho những chuỗi ngày mà con người ta có thể "rảnh rỗi sinh nông nổi" này. Lấy bằng cử nhân từ hồi tháng 8-2012 mà bây giờ mình vẫn ở nhà, loanh quanh mấy việc đồng áng, Thực ra cũng không có gì là xấu hổ hay đáng ngại vì không bon chen hay đi kiếm việc làm nhằm "chữa cháy" khoảng thời gian rảnh rỗi. Ở nhà đâu có ngồi chơi không đâu, dẫu là nhàn nhã và đủ đầy hơn thật đấy. Ngày đủ 3 bữa này, mỗi bữa làm vài chén rượu, được cụng ly với bố này, rồi ăn cơm xong thì pha chè uống này. Lại còn được cái thú trồng hoa nữa, ngắm hoa hồng nở mỗi ngày, ngắm đàn cò trắng bay lượn quanh bờ ao... đó cũng là một cái thú chứ nhỉ! Hơn nữa ở nhà mình cũng đọc được chút ít sách, vẫn giao lưu với bạn bè dù chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Nhưng vẫn đi làm được chứ, công việc nhà nông. Từ thu hoạch cà phê, coi người hái quả, xát vỏ, phơi hạt (chạy mưa hơi bị nhiều), làm cỏ, tỉa cành... dĩ nhiên làm cùng với bố mẹ rồi.
Nhưng nếu như mình cứ để thời gian trôi qua như thế này thì không thể được, con người ta còn trẻ, còn nhiều chí hướng, dù mỗi người là khác nhau. Nhưng ít nhất là cử nhân thì ru rú ở nhà cũng không thể ở nhà với bố mẹ mãi được. Dự tính vào công việc là qua tết âm lịch 2013 này, còn nếu dự định không thành thì có lẽ phải "tha hương" kiếm sống cho bõ kiếp người chứ...
Đời người có tiêu dao tự tại, có vất vả khổ cực, nếu ta không chịu đựng khó nhọc thì đâu hiểu được ý nghĩa của lúc tiêu dao. Và nếu ta không có thú tiêu dao thì đâu biết được nỗi gian khổ của ta, của người lúc cùng cực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét