1/
Hôm nay bố mình vừa đi ăn
giỗ dưới Thanh Sơn – Phú Thọ lên, về ngồi kể chuyện, dù chỉ là những câu chuyện
bình thường về cuộc sống ở quê, nhưng có nhiều điều đáng nói.
Đầu tiên là chuyện nhà ở,
nhà bác mình dưới ấy, bán đất xây nhà là chuyện thường tình, nhưng mình có 200
triệu, mà đi vay tiền về xây nhà đến 400 triệu. Vào ngôi nhà xây 3 tầng mà cảm
giác lành lạnh… hay do lạ nhà nhỉ. Bố mình bảo rằng nếu như làm nhà một nửa tiền
chỗ đấy, phần còn lại để làm ăn có phải tốt hơn không!
Tiếp nữa là vấn đề đất
canh tác. Biết rằng đất dưới quê không được phì phiêu cho lắm, nhưng ở đó cũng
trồng chè, vậy mà chỉ trồng ngô, đỗ mà không trồng chè, đất để hoang rất là
phí.
Và vấn đề nữa, cái này
nguy hiểm hơn rất nhiều. Về quê, những ruộng rau khá nhiều, và nhà nào cũng
phun thuốc trừ sâu, kích thích… tóm lại là thuốc hóa học. Bố mình hỏi rằng thế ở
đây nhà nào cũng phun thuốc à? Thì họ trả lời rằng, không phun thuốc thì rau
sao mà sống nổi!!! Nghe xong vậy, bố mình không dám ăn rau nữa???
2/
Không bàn tới vấn đề gia
đình văn hóa, cái danh hão ấy với nhà mình thì không cần thiết cho lắm. Nhưng
thiên hạ nhiều người lại lấy thế làm oai, bon chen giành giật. Không phải ghen
tị gì nhưng mà những gia đình ấy cũng không “ra gì” lắm. Nhưng đó là chuyện
riêng tư, không nói đến, hầu như đó đều là những người lien quan đến chính quyền,
không to thì nhỏ.
Nhà khối trưởng khối mình
(giờ gọi là tổ dân phố), có thằng con cứ suốt ngày lượn phượn vác súng đi bắn
chim, nhưng nhà mình thì không cho vào đất nhà mình bắn. Chỉ ở phần đất nhà hang
xóm thôi. Đơn giản mình không thích trò bắn chim này, và hơn hết là mấy trò trộm
cắp, không hay ho gì cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét