Không phải cái gì mà mình cứ ngồi nghĩ ra là được, phải trải qua thực tế, phải từng trải mới được. Lắm lúc ngồi đọc những cuốn sách, cứ tưởng mình đã rút ra được những kinh nghiệm sống cho bản thân rồi. Nhưng khi bước chân ra ngoài xã hội mới thấy, đó chỉ là những điều viển vông, không tưởng mà thôi. Trong sách, cuộc sống hiện lên muôn hình muôn vẻ, ta chỉ ngồi 1 chỗ mà quan sát, mà phán xét. Nhưng khi đặt mình vào tình huống đó thì sao... ta phải dùng đến giác quan, hay cái gọi là quen tay, là kinh nghiệm. Sự từng trải là ở đấy. Còn nếu chỉ đọc sách mà không áp dụng vô thực tế thì sách chẳng khác nào món giấy vụn cả.
Bản thân Ông Kiên (từ bài này xin được xưng danh là Ông Kiên, thay cho những từ như chủ lầu hay các đại từ nhân xưng khác - âu cũng chỉ là cái tên gọi mà thôi) đã từng có 4 năm mài đũng quần trên giảng đường của 1 trường đại học có tiếng. Nhưng kết quả là những kỹ năng để tồn tại trong xã hội với tư cách là làm công việc ít nhiều mang tính chuyên môn gần như là con số 0 tròn trĩnh. Nhưng dù thế nào đi nữa, bản thân mình là đáng trách nhất. Lúc nào cũng chủ quan vô tư lự, không chịu học hỏi tìm tòi, không chịu va vấp ngoài xã hội. Lúc nào cũng chỉ loanh quanh từ nhà đến trường, rồi trà đá, cà phê. Có khi nào Ông Kiên nghĩ rằng mình cần phải đi làm thêm đâu. Vấn đề không phải là tiền kiếm được bao nhiêu - bởi tiền bố mẹ cho dẫu sao thì cũng gọi là đủ tồn tại trên đất Hà Nội này - mà đó là kinh nghiệm sống, kinh nghiệm là việc, hay cách giao tiếp... Nhưng điều đáng tiếc là ở trường không có những thứ ấy, mà mình lại không chịu tự mình học hỏi lấy. Đành cam chịu ư? Không khi nào lại như vậy cả. Mình phải cố gắng, sự cố gắng chưa bao giờ là muộn cả.
Con đường mình đi bây giờ, dẫu còn nhiều khó khăn, chắc chắn rồi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chăm chỉ, cần cù, thêm chút sáng tạo nữa. Mình tin rằng mình sẽ thành công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét