Vốn định lập blog để bàn chuyện văn chương, ấy vậy mà lại đăng lên mấy dòng tình cảm lung tung. Tự thấy có lỗi với khách nhiều lắm. Âu cũng vì dạo này nhà Ông Kiên nhiều việc quá, Ông Kiên vẫn online nhưng mệt quá, không đủ sức để viết hầu chuyện khách. Khách dùng tạm chút những chuyện sến mà Ông Kiên mang lên vậy.
Cà phê, tiểu lầu sẵn có cà phê. Ở đây không phải là thứ cà phê uống, mà đó là cây cà phê, rồi quả cà phê tươi.... Những màu đỏ của cà phê chín. Màu trắng nhẹ nhàng của cà phê trấu, qua nhiệt độ cao của lửa, hạt cà đã thành màu đen rồi, đó là chưa kể trong khi rang, cần phải có vài phụ gia nữa như bơ hay mỡ gà chẳng hạn. Để rồi qua lớp máy nghiền, hạt cà phê được xay xát ra, nhỏ xíu đủ để nước ngấm qua phin cà phê như ta thường thấy.
Trở lại câu chuyện thơ văn, ngày ngày giáp mặt với cà phê, tại sao tiểu lầu lại không có mấy câu thơ được nhỉ. Tới đây, Ông Kiên mạn phép ngâm nga vài câu vậy:
" Mỗi năm chờ xuân đến
Được ngắm cánh hoa xinh
Là muôn màu trắng muốt,
Bên những cành lá xanh.
Rồi hoa tàn, nhụy héo
Rồi kết trái đầy cành
Và màu đỏ rực cháy
Ở mỗi nương cà phê.
Trên mỗi quả cà đỏ
Là giọt mồ hôi rơi
Là từng buổi trưa nắng
Phơi hạt cà trước sân.
Để cốc cà phê đậm
Đâu phải chỉ có đường,
Đâu chỉ là bơ, sữa
Đâu chỉ là cách pha...
Mà ẩn chứa trong đó
Cái nắng chói giữa trưa
Rồi cơn mưa bất chợt
Là giọt mồ hôi rơi... "
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét