Nghe radio nhiều lúc cũng hay, có rất nhiều chương trình nói thẳng và thật. Hơn trên tivi và mấy tờ báo giấy của Đảng rất nhiều. Dù vẫn còn những điều mà nghe tức ói máu, song có nhiều điều mình thấy cũng nên phát huy. Và cần phát huy thêm nữa.
Không nói nhiều đến chuyện chính trị đơn thuần. Đó là những tiếng nói của người dân (tôi không dùng chữ nhân dân vì như thế hơi chung chung) về các vấn đề trong đời sống xã hội. Có thể chỉ là những tiếng nói chống tiêu cực, chống tham nhũng. Dù như thế không giải quyết được, nhưng vẫn hơn coi tivi.
Từ dạo mình về nhà, tức là rời Hà Nội vì đã học xong rồi. Mình cũng chẳng muốn quan tâm đến những chuyện chính trị gì gì đó nữa. Dẫu thi thoảng vẫn nghe đài, xem tivi, đọc báo. Vẫn nghe thấy những lời hứa này hứa nọ của mấy ông quan to. Nhưng chả thiết tin nữa rồi. Ví như khi bão về chẳng hạn, lúc nào cũng thấy nói đang đi kiểm tra, chuẩn bị hết rồi, đã sẵn sàng đón bão. Vậy mà đê vẫn vỡ, nhà vẫn ngập. Lại còn hồ thủy điện xả lũ vào nhà dân nữa chứ. Như bão số 8 vừa rồi, dù không có cái đê nào vỡ nhưng cái cột đài truyền hình đi tong.
À. Nhắc đến cái tivi, dạo này - tức là từ hồi có K+, tự nhiên tivi bị chập chờn khó xem. Ừ thì nhà mình dùng chảo lậu, nhưng nếu dùng ăng-ten râu thì rất khó xem, chất lượng quá kém. Có phải ai cũng đủ tiền để mua K+ đâu chứ. Chả lẽ lại chửi VTV. Rõ là sống bằng thuế của người dân mà.
Trở lại cuộc sống thường ngày, sau giờ làm việc mình thích nghe nhạc. Những giọng ca mình nghe có lẽ chẳng bao giờ lên vtv được, đó là Trường Vũ, Tuấn Vũ, Quang Lê, Chế Linh, Như Quỳnh, và Bằng Kiều - người mà mình thích nhất - vừa về VN biểu diễn đó. Ngoài ra mình thích Quang Linh, Lý Hải và vài người nữa. Dĩ nhiên là không có ai thuộc thành phần mà teen hiện nay khoái nghe rồi. Còn các bản nhạc thì Trịnh Công Sơn là số 1.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét