Những cơn mưa bất chợt. Ào tới rất nhanh, không kịp trở tay, những bao cà phê đã khô, đợi đến lúc xếp vào kho. Đã phải tắm mình dưới mưa. Ướt như khi ngâm mình trong bể nước vậy. Mê mải bê thốc bê tháo những bao cà to đùng vào nhà mà không thể nào nhấc nổi. Mình có 52kg, bằng bao cà. Chịu thôi. Lôi mãi nó mới vào. Không kịp. Thế là ướt.
Chưa hết, mấy bạt cà ở ngoài cổng nhà mình, chỗ đất lồi lõm quá, mưa to và thế là thành vũng nước. Lúc xúc vào rổ cho lên xe cải tiến mà nước mưa chảy thành dòng luôn. Ấy là vậy, làm nông thì vẫn phải nhờ trời. Có mưa, có nắng mùa mới bội thu, mới có thành quả được. Nếu không, sức người cũng đành chịu.
Cũng là cà phê, cũng trời mưa, cũng lạnh. Nhưng hôm nay đã khác rất nhiều rồi. Mới ngày nào, thời sinh viên. Những ngày mùa đông giá rét, cũng với ai đó ngắm mưa bên ly cà phê. Cũng có lúc một mình, cũng lạnh, cà phê và điếu thuốc. Có khi là với bạn bè thân thiết.
Nhưng hôm nay, là người trồng cà phê, cũng những cụm từ ấy. Nhưng là thu cà phê dưới cơn mưa trong cái lạnh đầu đông. Những hạt mưa đã cuốn trôi đi những giọt mồ hôi lăn dài. Không chỉ mình, mà cả bố, cả mẹ nữa. Vậy mà 5 năm qua khi mình xa nhà. Chỉ có bố mẹ, cũng bằng đấy cà phê, và những lúc mưa thế này thì sao nhỉ. Thương bố mẹ quá!
Ai có nhớ chuyện những cơn mưa
Lãng mạn rơi khi chiều xuống vội
Chỉ là ảo ảnh, mà ướt đẫm tà áo
Có trong mơ anh cũng chẳng thể ngờ.
Này thì từng giọt đắng dưới phin
Này thì màu đen đen ảo huyền
Mắt người phiêu lãng, tay đưa nhẹ
Quyện vào hương sữa thắm vào môi
Này thì chiều mưa không báo trước
Để sân cà kia chìm trong nước
Để người vội vã những chân đưa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét