Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Bàn về sự đầu độc - đầu độc qua đường ăn uống



Sáng đi ăn sáng, thấy một bác nói chuyện về nghề trồng rau. Rằng tại sao mà người ta cứ mang rau ra gầm cầu Hà Nội bán, rồi thì rẻ và rất nhiều. Là bởi vì, bác ấy nghe một kỹ sư từ dưới Hà Nội lên nói rằng, người trông rau ấy, họ phun thuốc kích thích và chỉ trong 2-3 ngày mà không mang đi bán hết, thì sau sẽ hỏng. Và như thế chúng ta đang ăn chất độc chứ không phải là chất dinh dưỡng của rau. Thêm nữa, người ta còn mang cả lên Điện Biên nữa. Còn hoa quả, bác ấy cũng kể rằng, nhà hàng xóm của bác hôm qua, đứa bé ăn quả cam sành xong, bị “đi ngoài liền”. Đó là còn chưa kể đến những loại hoa quả khác, như dưa hấu, cam quýt thì nhiều vô kể… Nhưng chúng ta vẫn ăn hàng ngày…
Và tôi thấy điều đó chẳng sai tý nào. Nó rõ rành rành ra, nhưng không ai quản lý cả. Thứ nhất, khi về quê ở Phú Thọ, bố tôi thấy người ở đó phun thuốc cho rau mà chẳng dám ăn. Về nhà kêu thèm rau vì dưới đó chẳng dám ăn gì cả. Thứ hai, khi lên Tam Đảo chơi, rõ là không khí mát mẻ, nhưng nhìn rau tươi mơn mởn, nõn nà (su su, bí…) cũng thấy ghê ghê. Hỏi ra mới biết là nhờ thuốc kích thích cả. Thứ ba, trong một lần tình cờ gặp mấy tay cán bộ ở Vĩnh Phúc xuống Hà Nội học ở quán rượu trên đường Dương Quảng Hàm, họ bảo rằng, rau sạch Mê Linh người trồng rau chẳng dám ăn đâu.
Thêm ví dụ nữa, một bác ở cơ quan, nói rằng cá đông lạnh ở Điện Biên, và có lẽ cá đông lạnh nói chung (gà chắc cũng thế), bác ý không dám ăn. Vì người ta đã ướp thuốc gì đó vào cá rồi.
Chưa hết, trên báo chí đấy rẫy những thông tin về sự an toàn vệ sinh thực phẩm, nào là cá, rau, hoa quả từ Trung Quốc (không phải tin đồn về đỉa đâu nhé!) và cả những vụ ngộ độc, những khuyến cáo thì rất rất nhiều. Nhưng ngoài chợ, hàng hóa Trung Quốc cũng nhiều như sự khuyến cáo đó vậy. Và người bán sẽ có kẻ mua, chúng ta đang ăn, uống thuốc độc.
Nhưng cũng trên báo, chính quyền và cơ quan chức năng nói gì ngoài những lời hứa. Nhà nước sinh ra là để bảo vệ nhân dân, nhưng trong khi người dân đang bị đầu độc, thì sự trông chờ vào nhà nước là quá xa vời. Tôi vẫn thấm thía câu danh ngôn rằng: chúng ta phải tự cứu mình trước khi trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác.

KHX, 5-2013 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét