Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Nửa đêm hút thuốc vặt



chẳng muốn lo chuyện thế gian
dẫu vẫn buồn
xem vài trang báo
tìm điều hay
nhưng quá khó
những hớ hênh màn bạc
thêm lần gạt tàn thuốc
tìm
những đớn hèn của kẻ cầm bút
ngậm miệng ăn tiền
ừ thì ta vốn kẻ tài mọn
bảo một mình chẳng gánh nổi giang san
một hạt muối chẳng làm biển mặn
chín mươi triệu nhân dân
gồng gánh cả một đất nước
đang chìm dần
bởi những người cầm lái
đẩy ngược mái chèo
NHÂN DÂN
TẤT CẢ VÌ NHÂN DÂN
đổi người chèo lái 

vẫn cầm điếu thuốc
nghĩ chính phận mình
nhân dân
đã coi mưu sinh – một món hàng
mày đừng mong có được sự tôn trọng
đem mua bán tương lai đất nước
đã từng phải thốt lên câu
ôi cái đất nước này
giả dối cả trong ngày sinh nhật
để hát ca
giả dối mỗi ngày
đầy rẫy
nhưng không ai tìm về chân thật
vẫn có ngày sinh nhật
mày đừng nói cực đoan
về đất nước
về những điếu thuốc
nửa đêm dậy hút vặt
đất nước vẫn còn
những điều tâm huyết
điều cần học
kệ mẹ đời những bọn tham lam
những uy quyền đến lúc không ai còn khiếp sợ
dọc đường
sẽ chẳng ai phải bàng hoàng
choáng
vì lòng tốt bất chợt của quyền uy
dùi cui sẽ đến lúc phải chĩa
vào mặt kẻ thù
chứ không phải nhân dân

28/5/2013


Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Viết cho tôi

Chân dung chủ Lầu 


Giữa cuộc đời, giữa dòng người đi vội
Có những khoảng lặng để thoáng qua
Những khoảnh khắc đôi khi làm ta nhớ
Cái chạm vô tình, ánh mắt đưa qua

Những con đường đưa ta qua lối cũ
Những nàng xưa ấy giờ nơi đâu
Người hạnh phúc với tổ ấm mới
Kẻ vui vầy mãi, lũ cháu con
Tôi vẫn câm lặng trước cửa cuộc đời
Vẫn một mình nhìn bao người quen biết
Chúng đi rồi, bỏ dần lại mình tôi

Vẫn lần lượt từng màu áo trắng
Nhuốm pháo hồng, rắc bước tôi đi
Vẫn lần lượt bè bạn về hết
Tổ ấm hay của những lo toan



Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Vài ý kiến về lịch sử Việt Nam


        Dưới đây là một vài ý kiến về lịch sử Việt Nam. Sẽ phát triển thêm.
1. Việt Nam 1: 4000 năm phong kiến cho vào 1 gói, vì ngoài cái chuyện dời đô đi dời đô lại thì, nói vô phép, các cụ chẳng làm được gì, vẫn cứ lạc hậu, vẫn cứ con trâu với cái cày ngoài đồng, vẫn cứ trẫm trẫm với nàng nàng như bên Tàu. Ờ thì Tàu thế nào ta thế ấy ấy mà.
2. Việt Nam 2: Từ 1858- 1954 (toàn dân học sử chắc biết nên gọi nó là thời gì rồi chứ?). Thời này, tuy là khai thác thuộc địa thật, tuy là có bóc lột thật, nhưng mà cũng phải cảm ơn "nước mẹ đại Pháp" nhiều nhiều vì đã làm cho Việt Nam hiện đại hơn, công nghiệp hơn (đúng ra là lần đầu tiên biết đến công nghiệp và hiện đại). Khi mà Hà Nội nhà mình có Nhà hát lớn thì Băng-cốc chưa có điện đâu, thậm chí Sing hồi ấy vẫn còn "mọi" lắm. Rồi thì nhờ ai mà Sài Gòn trở thành "The Oriental Pearl"- Hòn ngọc Viễn Đông nổi tiếng thế chứ. Hồi ấy, trong con mắt của phương Tây, ĐNA chỉ có Hà Nội và Sài Gòn thôi. Tiếc là mình không biết phát triển trên cơ sở những điều kiện ấy, lại còn phá nó đi.
3. Việt Nam 3: 1954-1989: Chiến tranh Việt Nam đến trước Đổi mới. Cái thời này thì có nhiều điều rất là buồn cười, mà nói ra thì khác quan điểm của nhiều người quá nên thôi. Ta sẽ bàn cái này sau vậy.
4. Việt Nam 4: từ 1989 đến nay: hội nhập và đổi mới, rất đáng tự hào và rất may mắn khi ta được sinh ra vào thời này.

Vài điều suy ngẫm!



Nhân dịp kỷ niệm 123 năm ngày sinh của Hồ Chí Minh, người đã có công lao rất lớn trong công cuộc bảo vệ và gìn giữ nền đôc lập dân tộc cho nước Việt Nam.
KHX có một vài suy nghĩ về sự kiện này.
1. Đồng ý rằng Hồ Chí Minh là một người vĩ đại, một vĩ nhân của Việt Nam, một cá nhân kiệt xuất. Và KHX cũng rất ngưỡng mộ Cụ Hồ. Nhưng với cách tuyên truyền của Đảng hiện nay, thì KHX không hề đồng ý chút nào. Nhưng kệ thôi, đó là việc của Đảng, điều này không ảnh hưởng đến sự quý trọng và ngưỡng mộ Cụ Hồ theo cách của KHX.
2. Việc tổ chức sinh nhật cho một người, là điều hoàn toàn bình thường, chẳng có gì lạ cả. Và kỷ niệm ngày sinh cho một người (dù đã mất) thì cũng chẳng có gì để nói. Nhưng với cách kỷ niệm ngày sinh của Cụ Hồ, ngày 19/5, như hiện nay, KHX thấy rằng có rất nhiều sự khiên cưỡng, hay nói cách khác là bị ép buộc phải tổ chức. Những buổi mít – tinh, những buổi giao lưu văn nghệ,… tất cả đều là sự giả dối, dối trá đến mức thô thiển… nhưng mọi thứ vẫn diễn ra. Như trong một đêm văn nghệ mà KHX được biết, mọi người tự hát những bài “hát suốt trong mọi lần kỷ niệm”, rồi tự mua hoa, rồi tự tặng nhau. Nhưng vẫn cứ rất là vui, vẫn có tiếng vỗ tay rào rào… Thế đấy!
3. Nhưng điều quan trọng là, những lễ kỷ niệm mang tính hình thức ấy, đâu chỉ riêng gì ngày 19-5 đâu. Ngành nào, tỉnh nào cũng muốn có một ngày lễ kỷ niệm. Rồi chưa kể đến địa phương, cơ quan cụ thể nữa; rồi cả những lễ hội đang ngày một nhiều. Trong khi đó, Nhà nước luôn mồm kêu gọi tiết kiệm, vậy sao nhiều lễ hội đến vậy. Phải chăng cái kế sách của các chính trị gia nước Nam ta là, muốn cuốn nhân dân vào các lễ hội, các trò vui để quên đi tình hình hiện thực của đất nước. Một nền kinh tế khủng hoảng nặng nề (vì lãnh đạo yếu kém), với Vinashin, Vinalines và con số nợ khủng khiếp; với tần xuất hàng Trung Quốc chất ngập thị trường, lạm phát tăng cao, giá cả tăng ngập trời, và cả sự độc quyền trong những nhu yếu phẩm cần thiết nhất như điện, xăng, và hàng cơ số loại phí, thuế… Một nền chính trị bị lạm quyền quá mức, người dân đã mất đi cái quyền công dân cơ bản nhất của mình: quyền bầu cử. Với chủ quyền lãnh thổ bị đe dọa, Biển Đông vẫn đang dậy sóng mỗi ngày, và sóng ngày một lớn hơn.
4. Nói thêm về vấn đề chính trị. Bản thân KHX thì nhận định rằng, Hồ Chí Minh, Chủ nghĩa Mác – Lê nin và Đảng cộng sản là 3 vấn đề khác nhau, dù có liên quan chút ít. Như đã nói, HCM là một cá nhân, một người anh hùng kiệt xuất, nhưng HCM không phải thánh thần, do đó, không nên và không được đánh đồng HCM với Đảng và Mác – Lê nin. Đảng cộng sản, về lý thuyết khoa học, hay thực tế… thì vẫn chỉ là một đảng cầm quyền, và khi là đảng duy nhất cầm quyền, thì nó là độc đảng – điều hiển nhiên không thể chối cãi. Nói thêm về Đảng CS, yêu đảng không phải là yêu nước, và yêu nước không phải là yêu đảng. Vì, (1) nước ta có khoảng 5 triệu đảng viên, thế phần còn lại thì sao. (2) số lượng đảng viên mà tin vào đảng bây giờ còn lại là bao nhiêu, có ai vào đảng vì niềm tin chính trị, hay chỉ vì đó là đường thăng quan tiến chức.
5. Chúng ta bao giờ cũng sẽ hi sinh vì gia đình mình, chứ không vì đảng CS hay lý tưởng của nó. Nhưng sẽ đặt lợi ích của Tổ Quốc lên trên hết, trên cả gia đình và người thân. Lý do ư, nếu không có Tổ Quốc sẽ không có gia đình, không có gia đình sẽ không có bản thân ta, nhưng không có Đảng, chẳng sao cả. Tôi vẫn tồn tại.
6. Trên đây là những suy nghĩ của KHX về một vài vấn đề hiện nay. Nhất là sau phiên tòa xử Phương Uyên, sau phiên tòa xử ở Tiên Lãng – Hải Phòng, và sau hàng loạt sự kiện diễn ra gần đây, rất nhiều. 

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Bàn về sự đầu độc - đầu độc qua đường ăn uống



Sáng đi ăn sáng, thấy một bác nói chuyện về nghề trồng rau. Rằng tại sao mà người ta cứ mang rau ra gầm cầu Hà Nội bán, rồi thì rẻ và rất nhiều. Là bởi vì, bác ấy nghe một kỹ sư từ dưới Hà Nội lên nói rằng, người trông rau ấy, họ phun thuốc kích thích và chỉ trong 2-3 ngày mà không mang đi bán hết, thì sau sẽ hỏng. Và như thế chúng ta đang ăn chất độc chứ không phải là chất dinh dưỡng của rau. Thêm nữa, người ta còn mang cả lên Điện Biên nữa. Còn hoa quả, bác ấy cũng kể rằng, nhà hàng xóm của bác hôm qua, đứa bé ăn quả cam sành xong, bị “đi ngoài liền”. Đó là còn chưa kể đến những loại hoa quả khác, như dưa hấu, cam quýt thì nhiều vô kể… Nhưng chúng ta vẫn ăn hàng ngày…
Và tôi thấy điều đó chẳng sai tý nào. Nó rõ rành rành ra, nhưng không ai quản lý cả. Thứ nhất, khi về quê ở Phú Thọ, bố tôi thấy người ở đó phun thuốc cho rau mà chẳng dám ăn. Về nhà kêu thèm rau vì dưới đó chẳng dám ăn gì cả. Thứ hai, khi lên Tam Đảo chơi, rõ là không khí mát mẻ, nhưng nhìn rau tươi mơn mởn, nõn nà (su su, bí…) cũng thấy ghê ghê. Hỏi ra mới biết là nhờ thuốc kích thích cả. Thứ ba, trong một lần tình cờ gặp mấy tay cán bộ ở Vĩnh Phúc xuống Hà Nội học ở quán rượu trên đường Dương Quảng Hàm, họ bảo rằng, rau sạch Mê Linh người trồng rau chẳng dám ăn đâu.
Thêm ví dụ nữa, một bác ở cơ quan, nói rằng cá đông lạnh ở Điện Biên, và có lẽ cá đông lạnh nói chung (gà chắc cũng thế), bác ý không dám ăn. Vì người ta đã ướp thuốc gì đó vào cá rồi.
Chưa hết, trên báo chí đấy rẫy những thông tin về sự an toàn vệ sinh thực phẩm, nào là cá, rau, hoa quả từ Trung Quốc (không phải tin đồn về đỉa đâu nhé!) và cả những vụ ngộ độc, những khuyến cáo thì rất rất nhiều. Nhưng ngoài chợ, hàng hóa Trung Quốc cũng nhiều như sự khuyến cáo đó vậy. Và người bán sẽ có kẻ mua, chúng ta đang ăn, uống thuốc độc.
Nhưng cũng trên báo, chính quyền và cơ quan chức năng nói gì ngoài những lời hứa. Nhà nước sinh ra là để bảo vệ nhân dân, nhưng trong khi người dân đang bị đầu độc, thì sự trông chờ vào nhà nước là quá xa vời. Tôi vẫn thấm thía câu danh ngôn rằng: chúng ta phải tự cứu mình trước khi trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác.

KHX, 5-2013 

Tản mạn Điện Biên



Tượng đài Chiến thắng Điện Biên Phủ. Ảnh: KHX

Điện Biên ư! Có gì lạ nhỉ
Mảnh rừng già đã vơi đi quá nhiều
Ai có thể ngồi đón những chiều
Khi trước mắt chỉ là màu của đất
Màu của khói mờ sau những lần đốt nương,
Dù vẫn biết chỉ là màu cuộc sống
Nhưng ai đã cho ta cuộc sống này.

Cánh đồng Mường Thanh bao giờ cũng thế
Nhả khói đều mỗi chiều buông nắng
Chân tượng đài đôi khi vẫn vắng
Tượng đồng đen mà chẳng phải đồng đen.

Những tấm mái che đè lên di tích
Để tránh nắng mưa hay che khuất tầm nhìn
Ai đảm bảo không là điều lố bịch
Nhưng ai kêu, chẳng thằng nào lên tiếng.

Ai cũng mưu cầu ích lợi riêng
Đâu màng tới chuyện ta có rừng vàng
Những cây rừng hàng trăm năm tuổi
Chỉ đợi ngày hóa những chuỗi vàng thôi

Điện Biên ư! Có gì lạ nhỉ
Cảnh hoang sơ, miền rừng đầy lợi lộc
Góc trời nước Việt đầy cảnh lầm than
Đừng mang chuyện chính trị ra bàn
Đừng mang cơ chế ra đổ lỗi
Đừng ba hoa trên mặt báo, truyền hình

Điện Biên xưa chiến tích lẫy lừng
Điện Biên xưa chiến tích oai hùng
Đừng để hôm nay theo vết đổ
Xua lũ đê hèn, xứng với chiến tích xưa.


Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Trên đèo Tằng Quái





Những lưng đèo đi dọc hai phía
Bên sườn núi chênh vênh lịch sử
Bên vực sâu, thung lũng ngàn hoa
Những nương lúa trải dài hun hút
Triền cà phê chạy dài xa tít
Cả trời khuya và những lần sương gió
Gói dồn về, đổ lại trong mắt ai
Mênh mông thế, chân đèo Tằng Quái
Mường Ảng kia rồi, ta nhìn rõ
Từng nóc nhà, bờ cỏ, chốn hẹn hò

Ta thấy tất cả trong tầm mắt
Trong xanh tuyệt vời, ở mắt em
Là em đấy, mang cho ta hạnh phúc
Gợi kỷ niệm những lúc ở xa quê

Chiều vang dội, đường dài lăn bánh
Xe chạy rồi, em ở lại phía sau
Xa những sớm mờ sương, những trưa đầy nắng
Bờ lau cỏ dại, mang đầy nhớ nhung
Chiều cô độc, vệt nắng đỉnh đèo
Em cưới rồi, tôi vẫn cứ bơ vơ
Tình tan vỡ, một người hết bơ vơ
Lại một mình, tôi sẽ tự do
Chìm vào cảnh đẹp đèo Tằng Quái
Ngắm một Mường Ảng ở trong sương
Hay một chiều, ngập đầy dưới nắng…

Một mình tôi đi cứu vớt cảnh nghèo,
Một mình tôi đi bới những dòng thơ
Cố tìm ra tình người, vẻ đẹp
Chẳng cần phá rừng, vẫn có cái để ăn

KHX, 5-2013 

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Vô Đề



tôi lại tìm về bên khói thuốc
lúc nhớ em, cằn nhằn trong im lặng
căn phòng vắng càng thêm cô quạnh
màu vôi cũ, màu tình đã nhạt phai

lòng cay đắng hay là tiếc nuối
chuỗi ngày qua anh mải miết làm thơ
mà quên em trở về trong thực tại
nụ hôn hay vòng tay êm ấm
anh vô tình đặt trên những dòng thơ


Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

đi tìm vần thơ




Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà sao khó quá, thế nên chờ
Oằn cong gánh chiều dài lịch sử
Ai còn nhớ tên thủa khai sinh

Muốn đưa Tằng Quái vào thơ
Mà như thiếu, điều gì để nên thơ
Là em… đúng rồi… một lần hẹn hò
Tôi chưa có, nên chưa thể thành thơ

Con đèo bồng bềnh trong sương sớm
Để một Mường Ảng lung linh hơn
Tôi muốn có em cùng ở đấy
Để ngắm cảnh, và để tôi ngắm em…

Hai bài thơ về mưa


Nghe tin Hà Nội có mưa 

Hà Nội ơi, mưa rồi, ai nhớ không
Chiều nào đó, Xuân La nào có thấy
Mưa mập mờ cũng trời hạ hôm nay
Hà Nội ơi, mưa rồi, có nhớ không



Mưa rồi  
đón cơn mưa trong điều bất chợt
đâu phải tự nhiên tối sầm trời đất
mưa đâu theo ý người, theo ý trời
ta đón mưa theo cách của riêng ta
vì lãng mạn, vì bao kỷ niệm
cùng dưới mưa, ai đó cận kề nhau

cũng có thể ghét mưa vì đơn giản
sấm sét nhiều, mà chẳng có ai ôm
cũng một mình mà xem mưa thấy lạnh
ai đếm được những giọt mưa cứ rơi

nếu cuộc đời là những cơn mưa nắng
ai đem nắng mưa dồn vào cay đắng
lạc lõng giữa mưa, cơn mơ không dám với
bơ vơ giữa nắng, lại thất thểu trông mong

giữa chốn bần cùng vẫn hơn là ngụp lặn
vách bùn sâu chốn vơ vét không ngừng
cái đời người có phải đâu vì tiền
vì cơn mưa, dù là to, nhỏ
dù sấm chớp hay mưa thì thầm
rồi sau mưa, nắng chắc chắn sẽ lên

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Thói Quen



ở một buổi sáng nhẹ nhàng
thức dậy mà cứ như mơ màng
em ở đâu chứ nào phải đây
mà cứ ngỡ, giật mình với thực tại.

vẫn một mình loay hoay mãi kiếm tìm
ai tìm về để ấm áp trái tim
anh đi kiếm nhưng chỉ trong kỷ niệm
hơi ấm một người, nhớ cũng thành thói quen 

3/5/2013 

P/s: vẫn là em, một người đã từng cho tôi rất nhiều kỷ niệm. trên thực tế, chứ không phải là những cuộc nói chuyện trên Internet như những người khác. vẫn là em, một người vẫn cho tôi những niềm nhớ. cái sự nhớ thành thói quen ấy không cho thấy tôi là kẻ mị tình, đơn giản chỉ vì sự bảo thủ trong tình yêu mà thôi. chính nó cũng đã dẫn tới sự tiêu cực trong suy nghĩ về tình yêu của tôi. dẫu biết, cần có sự thay đổi. giống như cai nghiện thuốc lá vậy. cần có động lực và sự quyết tâm. 

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Khoảng khắc


một buổi chiều 

khoảnh khắc 

nắng chiều 

nắng trưa 

sáng sớm 

cỏ dại 

ngõ vắng xôn xao 

Notes: Ảnh do chủ lầu chụp.

mưa mùa hè



trời mưa quá em ơi,
bài thơ ướt mất rồi
còn anh giữa bầu trời
ở dưới những cơn mưa
và bên trên mặt đất
là dấu vết chân anh,
nhưng không còn em nữa
đè lên dấu chân anh.

trời mưa quá em ơi
hoa ban nát hết rồi
chỉ còn lại đôi hạt
nảy mầm đợi đơm hoa
chỉ còn anh đợi nhặt
ươm mầm đợi hoa ban.
nhưng mầm ban đơn lẻ
chỉ còn anh chăm bón
cho những lá hoa non
còn em giờ đi mất
tìm màu hoa rực rỡ
và lâu phai nhất đời,
loài hoa mà em thích
chỉ hoa nhựa mà thôi...

trời mưa quá em ơi
mùa hè đã đến rồi
sao không tìm phượng đỏ
hay em sợ tim đau
như mùa hè quá khứ
màu máu đỏ chiều xưa
nụ hôn nào tím biếc
dưới gốc cây bằng lăng

và cơn mưa mùa hè
trót làm tắt tiếng ve
cũng cơn mưa hè ấy
dập tắt trái tim em
ngọn lửa tình trong em