Tốt nghiệp. Lấy bằng cử nhân
chính trị học, cùng với một đống chứng chỉ. Vác ì ạch về quê nhà xin việc.
Những tưởng dễ dàng, nào ngờ đâu cái chữ "mua quan, bán tước" thủa
xưa cứ ngỡ rằng là trong sách vở lịch sử thôi, nay hiện ra ngay trước mắt
mình.
Anh có tiền, hoặc CCCC (con cháu các cụ), hoặc là anh quen được với 4C đó. Mà
với 4C thì để quen được, anh cũng phải có tiền, hoặc quen anh họ được cái gì
đó. Dĩ nhiên!.
Anh cũng có thể từ bỏ cái công sức sách vở 4 năm đại học (chứ ko pải 4 năm sống
đất HN) để mà trở lại thị thành lập thân, lập nghiệp. Nhưng đời anh sẽ khó mà
khá lên được. Xô bồ, bon chen, vất vả... nếu giàu được thì lúc đấy anh già
cmnr...
Hoặc anh đầu tư vào cuộc mua bán này, dĩ nhiên, có thể sẽ không có mặc cả.
Nhưng ngoài tiền ra, anh sẽ đầu tư cả cái mà anh nghĩ rằng nó có thể giúp gì đó
cho xã hội, đạo đức, lương tâm hay cái danh dự... phải rồi, để đổi lại sự luồn
cúi... chắc là thế.
Hoặc anh sẽ làm một người nông dân, chả phải anh vẫn tự hào vì điều đó sao.
Nhưng sẽ không là một nông dân tầm thường, mà pải là một nông dân bình thường
miệt mài với ý chí phi thường...
Hoặc là...
nếu như...
đệch....
đời làm gì có chữ nếu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét