Ban đầu mình chỉ định tạm một tuần không online Facebook (FB) nữa để viết và suy nghĩ những điều cần viết cho Tiểu Lầu này. Nhưng dẫu mới chỉ mấy ngày thôi, mình đã thấy thời gian qua, FB đã chiếm khá nhiều thời gian của mình. Ừ thì đó là nơi cập nhật những thông tin về bạn bè, về mọi người, nhưng không nên dành quá nhiều thời gian cho nó như vậy. Chỉ một chút chút để lướt qua notifications và đọc những status của những friends mà mình luôn luôn theo dõi. Thời gian còn lại mình có thể đọc sách, hoặc viết một cái gì đó, chứ cứ như dạo trước thì đúng là quá lãng phí thời gian.
Dĩ nhiên, trong thời điểm như thế này, không online để updates các tin tức thì sẽ không ổn, chỉ có điều mình biết điều hòa, sắp xếp time ra sao mà thôi.
Mặc dù mình không ưa kiểu add friends trên Internet, nhưng qua đó mình có thể học hỏi nhiều điều, từ nhiều người. Ví dụ đơn giản thôi, Tiểu Lầu này được dựng lên cũng chỉ nhờ một phút ngẫu hứng khi đọc blog của một friends trên FB có tên là Tích Vũ. Dẫu không hề quen biết trong thực tế, và blog ấy cũng không quá nhiều bài viết, nhưng khi đọc nó, đã tạo cho mình một cảm hứng để dựng Tiểu Lầu, dù chưa biết hình hài sẽ ra sao.
Hơn nữa, cũng bởi các gian nhà trước của mình, các thông tin cá nhân ghi hơi nhiều, và nhiều người biết. Nay Tiểu Lầu này dựng lên, nếu cho share on FB thì cũng ít người biết hơn, sự vô tình hay cái duyên của "bà mối" google sẽ kết nối với khách qua lầu. Cần nói thêm, danh tính của chủ lầu, tức là mình sẽ ít người khách ghé qua biết, nhiều khi đó lại là một cái hay. Mình sẽ chỉ đề email mà thôi.
Trở lại chủ đề chính, mấy ngày qua chạy theo cơ chế nhà nước để đem hồ sơ tìm việc làm, thì chỉ nhận được những câu nói 'chưa có chỉ tiêu", "chưa có biên chế", hoặc đại loại thế. Và cũng có nhiều điều về ngành học của mình, hơi bi quan một tý, nhưng không sao, dẫu thế nào mình cũng phải cố gắng. "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân", trước tiên là phải trách mình trước đã. Mình đã không tự cố gắng học tập, rèn luyện chứ có phải do trường mình học đâu. Bởi cũng trong trường đó, vẫn có nhiều người giỏi mà. Có thể họ không giỏi trong chuyện điểm chác, nhưng nếu đi làm, học vẫn kiếm sống được bằng chính khả năng của bản thân và với cái kiến thức cơ bản mà nhà trường đào tạo.
Để sống được đâu cứ phải vào nhà nước, nhiều bậc cha mẹ (ngay cả bố mẹ mình cũng thế thôi) cứ nghĩ rằng phải vào nhà nước mới gọi là ổn định. Mà đâu biết rằng, dù làm gì, công việc nào, miễn sao bằng chính sức lao động của mình, thì đó mới là kiếm sống. Còn một khi vô cơ quan nhà nước, thì chỉ chò đợi kiếm thêm từ nguồn ngân sách nhà nước, (cái này chính là sự tham nhũng, đã kéo lùi sự phát triển của xã hội). Không chỉ có thế, chính vì những miếng bánh béo bở như vậy mà việc thì ít, mà người muốn vô nhà nước thì nhiều, do đó, cái lệ phí (chính là tiền lo lót chạy việc) mới theo đó mà tăng cao lên. Có nhiều cách gọi tên nhưng "mua quan, bán chức" vẫn là đúng nhất. Mà ở nước ta, triều đại nào cũng có, từ khi còn chưa có Đảng cơ, giờ có Đảng cũng thế.
Nhắc đến chuyện này, tôi lại nhớ đến những cảnh trong phim hay sách. Các quan thời phong kiến thì ngồi kiệu, xe ngựa và có lính dẹp đường. Lính thì thường phi ngựa, hoặc chạy bộ. Còn quan ngày nay thì sao. Họ ngồi xe hơi, toàn hạng sang thôi. Còn công an, cảnh sát ( bản chất thì như lính thời xưa, chỉ khác về tên gọi) thì chạy xe motor, và chạy bộ thì không có, chỉ có đứng xếp hàng vẫy tay chào thôi.
Có lẽ mình nên dừng những câu chuyện này ở đây. Vì cái ý tôi muốn nói đến là time online FB thì chúng ta nên để đọc sách, hoặc làm việc gì đó hơn là ngồi không vô ích. Rất tốn thời gian.
Với bản thân, trong mấy ngày qua, mình đọc những loạt bài thơ châm ngôn của Thầy Thái Bá Tân, gọi là thầy vì dù chưa được học thầy trong thực tế, nhưng qua truyện và thơ của thầy thì mình học được khá nhiều điều. Khách ghé lầu hãy đọc và cảm nhận điều này.
Còn bây giờ, mình xin tạm dừng mọi chủ đề của bài viết tại đây. Nếu free time, mình sẽ viết tiếp.
Good bye, see you againt!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét