Hồi bé tôi cũng không đọc truyện
tranh, nhưng không phải vì tôi sợ nó sẽ "đục khoét tâm hồn" tôi, mà
vì làm gì có truyện tranh mà đọc.
Nhưng chúng ta không thể đòi hỏi các bé lúc nào cũng phải theo cái ý thích của
người lớn tuổi, hoặc cái mà mọi người gọi là truyền thống được. Chính vì người
lớn muốn các bé làm theo ý mình, thì mới có cái chuyện "xé đề cương lịch sử".
Chúng ta cần phải nhìn vào thực tại
nền giáo dục Việt Nam hiện nay. Chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra khiếm khuyết của
nó. Căn bệnh quá nặng về thành tích. Biểu hiện của nó thì ai cũng thấy, nhưng
cái giải pháp thì chưa thấy đâu cả. Ngay cả Bộ giáo dục và đào tạo, cơ quan chức
năng cao nhất cả nước, cũng chỉ biết nêu ra những cải cách, mà càng cải cách
thì cái nên giáo dục của ta càng loạn.
Trở lại với chuyện của cậu bé Nhật
Nam, chắc chắn rằng việc đạt điểm thi tiếng anh cao như vậy là hiếm, song nếu
như ai cũng có ý thức học tiếng anh và được học tiếng anh tử tế, thì những sinh
viên đại học đã chẳng chật vật với môn học này như vậy.
Còn về cách cư xử, tôn trọng người
khác trong mọi cuộc nói chuyện. Thì chúng ta hãy để ý rằng, trong cuộc sống thực
tế, được bao nhiêu bạn trẻ “không xấc”. Nhất là trong các trường học phổ thông
hiện nay, các thành phố lớn càng dễ nhận biết, các cô cậu học sinh ứng xử như
thế nào? Đừng nói rằng đó chỉ là một bộ phận nhỏ - như vậy là không đúng, như
thế là ngụy biện.
Chúng ta hãy đóng vai là các bậc
cha mẹ, có ai là không vui mừng hạnh phúc khi con mình học giỏi, thông minh. Nhưng
có mấy ai chịu đầu tư “thời gian”, hi sinh “gánh nặng” về sức ép điểm cao, và cả
những đống sách cùng lịch học ở trường dày đặc để con mình được chơi thể thao,
chơi nhạc, viết tự truyện… hay phát triển năng khiếu của con trẻ???
Sẽ rất khó để các bé được như Nhật
Nam, nhưng chỉ với một phần tiếng anh, một phần tư duy, một phần thôi về điều kiện
như thế, thì có lẽ, cái nền giáo dục của ta nó đã không ảm đạm như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét