Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Từ một status


Nô Bi Vui Vẻ (KHX): trưa này xem thời sự của điện biên tv, thấy một tin về hội khuyến học, hội hiếu học. và rằng thành tích hiếu học xuất sắc, tiêu biểu thế này thế nọ. Nhưng tại sao? tại sao ko có nỗi một cái thư viện cho học sinh. cái cốt yếu của sự khuyến học đâu phải là hô hào, mà là hành động.

Hoa Gió có thư viện đấy, chỉ cần làm 1 cái thẻ 50k 1 năm là ok. cứ bỏ thời gian vào đó mà đọc sách thôi. đủ thể loại, 3 tầng liền. các xã đều có nhà văn hóa xã đó thôi. hồi trước còn đi học, tớ vẫn có 1 cái thẻ thư viện đấy, vẫn ra đó mượn sách mang về đọc đấy. ko phải nhà nước ko quan tâm đâu, có quan tâm mà. tớ vẫn kê những thôn bản đặc biệt khó khăn để cấp sách và bão miễn phí đấy thôi. nhà nước mình vẫn rất quan tâm, nhưng chỉ những người trực tiếp làm việc lại ko làm hết trách nhiệm thôi. và những học sinh bây giờ ko còn quan tâm đến thư viện đó thôi.

Nô Bi Vui Vẻ đồng ý. rằng nhà nước có quan tâm. nhưng sách chỉ mang đến thư viện rồi để đấy. ai quan tâm thì đến, chứ ko mang sách đến cho học sinh, và như tớ biết, thì nhà văn hóa xây nên chẳng để làm gì cả - có chẳng để họp hành thôi. còn sách miễn phí về những thôn bản khó khăn ấy, chắc chẳng ai đọc đâu, vì ai lại đi đọc sách khi mà bụng đang đói meo được. cái này là chuyện giáo viên vùng cao hiểu rõ nhất. còn vấn đề của học sinh, đồng ý rằng học sinh thời nay lười hơn. nhưng bạn có thể tham khảo cái video của một cậu học sinh trên youtube ấy.

Hoa Gió "Nhưng tại sao? tại sao ko có nỗi một cái thư viện cho học sinh". Bạn đưa ra câu hỏi này thì tớ chỉ bàn luận ở khía cạnh này, đó là: Đã có và vẫn luôn có những thư viện cho học sinh đấy thôi. Điều cốt lõi là những người đưa sách đến tay người dân không làm hết trách nhiệm và chính bản thân học sinh cũng đâu chăm chỉ học hành hả bạn. Không cái gì là tuyệt đối hết. Nhà nước cũng đã có rất nhiều chính sách để xóa đói, giảm nghèo. Nhưng bạn cũng hãy dần trải nghiệm cuộc sống nhá. Bạn biết có những hộ dân không muốn "được" xóa nghèo không? Có những xã không muốn "được" xóa nghèo không? Những vấn đề này rất khó giải quyết. Tớ công nhận rất nhiều cán bộ, công chức nhận hối lộ, hạch sách dân chúng. Nhưng cũng có rất nhiều người tâm huyết muốn nhân dân bớt khổ. Xã hội có người thế này, người thế khác. Nhiều hộ dân đã thoát nghèo nhờ sự giúp đỡ của nhà nước, nhưng có những hộ dân muôn đời không thể thoát nghèo. Chủ tịch xã có hô hào đủ kiểu, gạo cứu đói giáp hạt vẫn được cấp đến tay bà con hàng đợt, nhưng vừa cấp xong họ đã mang ra quán bán hết mua thịt về ăn có 1 bữa thôi. Những tồn tại ấy làm thế nào để ngăn cản. Đài truyền thanh thôn bản nào cũng có, nhưng kêu gọi được bao lâu? Nếu nhà nước có cố sức giúp dân thoát nghèo nhưng người dân không chịu vận động thì không ai có thể cứu giúp mãi. Và Nhà nước cũng phải bớt những quan tham đi.Hj, những gì đăng tải trên mạng cũng chỉ là một phần của cuộc sống được phản ánh thôi bạn ạ!

Nô Bi Vui Vẻ thư viện cho học sinh là ở trường chứ. còn thư viện tỉnh thì t ko nói đến đâu nhé. vì nó là của cả tỉnh cơ mà. thư viện huyện có những cái gì nào. còn chuyện giàu nghèo của một gia đình, một xã, thì cũng đơn giản thôi. t nghĩ đến một câu rằng, làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít. Nhà nước chỉ nên hỗ trợ cái gọi là công cụ lao động. (dĩ nhiên là trừ những trường hợp đặc biệt nghèo ra). dù lý thuyết hơi nhiều. nhưng t thấy nó không sai. chẳng ai lại đi thương hại một người đói vì lười làm cả... 

Hoa Gió hj. Thư viện trường có đấy, vẫn cho học sinh mượn sách đấy. Tớ đi học vẫn mượn sách giáo khoa của trường vì nhà tớ có 3 người đi học sẽ được mượn sách giáo khoa. cái này chắc bạn không biết, học sinh dân tộc cũng được mượn, và học sinh nào muốn mượn sách tham khảo đề nghị giáo viên chủ nhiệm, giáo viên vẫn dẫn đến thư viện nhà trường và mượn cho học sinh. bạn có biết hồi cấp 3 tớ vẫn làm thế để được mượn sách học không? trường nào chẳng có thư viện, thư viện tỉnh có, nhà văn hóa có sách, sách ở mọi nơi, học sinh có tiền vào quán nét, sách ngay trên máy tính.... Nhưng mấy đứa đọc đâu? à không, bố tớ bảo, thời nào cũng có những đứa chăm học, ngoan ngoãn, thời nào cũng có những đứa ham chơi, lười học, đừng đổ tội vì không có thư viện nhé. và việc nêu gương những người học tốt là đáng mà.

Nô Bi Vui Vẻ ờ. cũng đúng. có thể do tớ ko thích đọc sách giáo khoa, sách tham khảo. nhưng mà này, tớ đâu đổ lỗi cho thư viện, tớ đang đề cập đến vấn đề của cái gọi là hội khuyến học hay hiếu học gì đó đấy chứ. vả lại trong cái suy nghĩ của tớ, sách giáo khoa bây giờ không phải là sách, nó chỉ là những phương tiện để học sinh dùng để đạt được mục đích gọi là lên lớp thôi. mà thực tế, có lẽ còn tệ hơn thế.

Hoa Gió hic, uh, mỗi người một quan điểm. với tớ, nó vẫn là sách đấy. Cũng có những lỗi sai, nhưng thật sự có nhiều thứ tớ học được từ những cuốn giáo khoa ấy tớ mang theo suốt cuộc đời, ví dụ bài tiếng ru ấy, học từ hồi tiểu học, giờ tớ ru cháu tớ ngủ tớ vẫn ầu ơ, con ong làm mật yêu hoa.... hay những hình ảnh hào hùng của dân tộc trong tác phẩm bình ngô đại cáo; Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc,... Những công thức tính toán rất nhanh này, những kiến thức cung cấp cho tới hiểu vì sao con người hay nổi gai ốc ở môn sinh học... chí ít như môn kỹ thuật nông nghiệp ai cũng bảo là môn phụ, nhưng nhờ nó mà tớ cũng biết được một phần về nông nghiệp, kỹ thuật nuôi cá cũng biết sơ so, cách nuôi lợn, vệ sinh chuồng trại... Nó theo tớ suốt cả cuộc đời đấy. Còn với người khác, tớ cũng không biết với họ ra sao.

Nô Bi Vui Vẻ bạn thử đọc sgk bây giờ và trước kia xem. nó khác nhau đấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét