À. Thì ra là nắng. Không phải mưa của những ngày nhớ em da diết. Nhưng nắng cũng đã khác. Không phải nắng soi bóng anh lên bóng
em. Chỉ còn bóng anh đơn lẻ. Anh không nhớ, chỉ day dứt về những gì đã qua.
Và nuối tiếc về những giây phút mình bên nhau.
Dù mặc lòng, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Anh chẳng có phép màu của Đô-rê-mon để mà quay ngược thời gian về bên em được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét